Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

Khúc mưa cho riêng tôi


Mưa... bỗng chợt nhớ đến một vài chuyện không thuộc về mình..^^!.. Cùng giọt đắng Cafe, nặng trĩu những lời muốn nói ……Bỗng nhớ về một miền đất lạ - nhớ những bước chân trên đám lá úa vàng - nhớ ly cafe của một sớm - nhớ giọt sương long lanh trong sắc vàng màu nắng mới... Thật ra thì lạ hay quen, yêu hay ghét ranh giới chỉ là những sợi tơ trong gió!...
 
Thời gian cứ trôi, để rồi mỗi ngày ta cứ ngỡ ngàng, thảng thốt trước cuộc đời và chợt nhận ra ta vẫn là đứa trẻ trong trường đời thăm thẳm...Bỗng muốn thoát khỏi vòng quay hối hả này dù chỉ là một khoảnh khắc...nhớ một hàng cây chạy dài vươn mình trong nắng sớm, nhớ một làn gió biển mơn man những vết bầm, sưng tấy...Nếu sống chỉ cho mình thì có lẽ sẽ khác, nhưng vốn dĩ ta không hoàn toàn là của ta, chênh vênh….Dù đi hết kiếp người thì vẫn có những khoảng trời là mãi mãi,...Chợt thấy đêm lạnh và buồn, có cảm giác mọi thứ đang rất mỏng manh - chấp chới, xa vời như vì sao đêm... Những lúc họ cười - nhìn vào đôi mắt ấy - dường như là cả một tấm màn sân khấu...Rồi thì, lại như những chuyến xe, thế thôi...Và có những sự thay đổi bỗng làm ta sợ...muốn vứt tất cả sang đám cỏ ven đường - rũ bụi thời gian, trên tay chỉ cần chiếc ô để cảm thấy bình yên - ta - ngược nắng - ngược gió - ngược mưa ^^!


Chênh vênh


Mưa... bỗng chợt nhớ đến một vài chuyện không thuộc về mình..^^!.. Cùng giọt đắng Cafe, nặng trĩu những lời muốn nói ……Bỗng nhớ về một miền đất lạ - nhớ những bước chân trên đám lá úa vàng - nhớ ly cafe của một sớm - nhớ giọt sương long lanh trong sắc vàng màu nắng mới... Thật ra thì lạ hay quen, yêu hay ghét ranh giới chỉ là những sợi tơ trong gió!

Thời gian cứ trôi, để rồi mỗi ngày ta cứ ngỡ ngàng, thảng thốt trước cuộc đời và chợt nhận ra ta vẫn là đứa trẻ trong trường đời thăm thẳm...Bỗng muốn thoát khỏi vòng quay hối hả này dù chỉ là một khoảnh khắc...nhớ một hàng cây chạy dài vươn mình trong nắng sớm, nhớ một làn gió biển mơn man những vết bầm, sưng tấy...Nếu sống chỉ cho mình thì có lẽ sẽ khác, nhưng vốn dĩ ta không hoàn toàn là của ta, chênh vênh….
  
Dù đi hết kiếp người thì vẫn có những khoảng trời là mãi mãi,...Chợt thấy đêm lạnh và buồn, có cảm giác mọi thứ đang rất mỏng manh - chấp chới, xa vời như vì sao đêm... Những lúc họ cười - nhìn vào đôi mắt ấy - dường như là cả một tấm màn sân khấu...

Rồi thì, lại như những chuyến xe, thế thôi...Và có những sự thay đổi bỗng làm ta sợ...muốn vứt tất cả sang đám cỏ ven đường - rũ bụi thời gian, trên tay chỉ cần chiếc ô để cảm thấy bình yên - ta - ngược nắng - ngược gió - ngược mưa ^^!

Thứ Năm, 19 tháng 5, 2011

Có đôi lúc ta muốn tìm về


Một ngày mỏi gối chồn chân sau những bước đi hối hả đầy ắp buồn vui giữa đời, ta cần ngồi xuống dưới bóng một tàng cây, bên một hồ nước mát, ngoái lại nhìn trông những gì Được - Mất đã đi qua. Lòng mỏi mệt, ta thèm một điều gì đó trong trẻo, bình yên như những giai điệu êm đềm đầy tha thiết này - ru ngày xưa ngủ ngoan để những hồn nhiên của ngày xưa ấy nương thời gian về ru hiện tại bình yên giữa tất bật nhịp ngày:
Có đôi lúc ta muốn tìm về
Dạo chơi trên cánh đồng ấu thơ
Lòng bay theo cánh diều no gió
Và tôi hát ca tự do
Có những khi nghe đời muộn phiền
Ta thèm được nghe câu hát xưa
Lang thang con phố dưới trời mưa
Đếm từng lá rơi, rồi ngẩn ngơ

Xòe bàn tay đếm những bông cỏ may xoay xoay trước gió trong một buổi chiều vàng lênh láng, giữa nội đồng trời xanh, cỏ xanh và mây trắng đến bình yên... Hoa cỏ may trong tay ta chợt thành những cây kim níu kéo bám đầy áo, khâu lại từng chiếc áo kỷ niệm choàng lên bờ vai dệt thành nỗi nhớ...
Là cánh đồng sau vụ gặt, bầy con nít ngu ngơ chạy nhảy, nướng những con cá rô đồng thơm bên bầy trâu ngoan hiền mắt ướt mà không ngớt những câu đồng dao thân thương:"Khói về bên ni ăn cơm với cá. Khói về bên tê lấy đá đập đầu"... Khói rơm thơm ấm nồng, bâng khuâng những buổi chiều sương, mỏng manh gầy như dáng mẹ trong một chiều mùa đông trên con đường xa ngái; để một chiều nào đó bất chợt gặp ngọn khói bếp nhà ai lững lờ bay lên trong sương chiều bảng lảng, ta chợt hiểu ra rằng ngọn khói mỏng manh kia mang trong mình bao nhiêu là khao khát - về một sự đầm ấm trong tim, gợi sự trở về, sum vầy bên những gì yêu thương, gắn bó...
Là bờ đê dài những chiều lộng gió, thả vào hoàng hôn cánh diều tuổi nhỏ, thênh thang trôi dưới vòm trời tự do - để đôi lúc chập chờn trong giấc mơ nơi phố thị, thèm được làm một cánh diều nhẹ tênh ấy trôi về ngày xưa...
Có những khi nghe đời muộn phiền
Ta thèm được nghe câu hát xưa
Lang thang con phố dưới trời mưa
Đếm từng lá rơi, rồi ngẩn ngơ

Bỏ lại đồng quê hoang vắng ngọn gió lành - ngọn giớ nhớ thương vẫn gọi tên từng đêm, thầm thì nhắc nhớ trong ta những câu hát xưa của bà, của mẹ bình yên khi ta "nghe đời muộn phiền", ta tập làm người lớn nơi phố thị phồn hoa. Sau những ồn ào phố xá, đôi lúc ta thèm những khoảnh khắc vu vơ - lang thang trên con phố một buổi chiều mưa bất chợt, ngẩn ngơ theo một chiếc lá rụng, một phím dương cầm lạc lõng từ ô cửa sổ căn gác lụp xụp bên đường... Giản đơn vậy thôi - không ồn ào đua chen với quá nhiều toan tính, và để mưa gột rửa ưu tư vướng bận, thắp lên trong ta những gì tươi mát theo mưa...
Có đôi lúc nghe tiếng lòng mình
Rộn ràng hiu hắt chiều lung linh
Buồn sao khi nắng chiều sắp tắt
Để rồi nhớ thương sầu vương
Nghe bước chân ai về thật nhẹ
Tưạ ngày xưa đang dỗi hờn
Thầm thì chợt nhớ vĩ cầm đêm
Vỗ về giấc mơ - ôi ngày xưa!

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

Mẹ

                                      ! tại sao ?


Ánh mắt mẹ luôn nhìn con từ bầu trời.
Khuôn mặt mẹ che kín cả bầu trời.
Ánh mặt trời chiếu rọi lúc binh minh.
Ánh trăng rọi qua khung cửa lúc con ngủ.
Mắt mẹ vẫn cứ nhìn con.
Mỗi khi con ngồi bên cánh cưả nhỏ.
Từng trang giấy,từng giọt nước mắt.
Nhánh cây ngã bóng chiều hoàng hôn.
Mẹ ơi ! Mẹ đã khổ nhiều rồi.
Nếp nhăn mẹ nhiều và vẫn còn trăn trở.
Khi đứa con xa nhà , nơi phố phường.
Những nỗi lo âu đã thành mây phủ kín.
Che lấp những suy nghĩ trong lòng.
Cả một đời , cả một đời khó nhọc.
Đến bao giờ ngắm nhìn buổi bình minh.
Tóc mẹ quăn co,lất phất màu gạo nếp.
Mẹ vẫn thường ngồi bên bếp lửa khói bay.
Nước mắt mẹ mãi mãi chứa trong lòng.
Vì chúng con ! Mẹ mãi vì chúng con.

Nhớ quê

                                      Nhớ quê
Một mình một phòng rộng rãi.
Nỗi lòng mình ,một mình tôi hiểu.
Bản nhạc buồn vang lên tha thiết.
Nỗi nhớ quê da diết kéo dài.
Mùa đông sắp tàn,mùa xuân sẽ đến.
Ta sẽ lại trở về quê hương ta.
Và trong từng buổi sáng với ánh binh minh tươi tắn.
ta lại dẫn từng đàn bò lên đê.
Ta sẽ lại tắm làn nước biển trong mát quê ta.
Đón chờ từng chuyến tàu đánh cá trở về.
Ta sẽ lại được rũ những tấm lưới đầy cá.
Cảnh tượng xưa kia lại hiện ra trước mắt.
Tâm hồn ta sống lại cùng với tình yêu quê ta.
Buổi chiều ta lại ra những cành đồng cỏ.
Gặp lại những người bạn xưa kia.
Cùng nhau nói về cuộc sống quê hương ta.
Chúng ta sẽ cùng nhau dẫn những đàn bò ra về.
Tối đến chúng ta sẽ đốt những đóng lửa.
Nướng những củ khoai vừa bẻ được.
Chùm lửa cùng mùi thơm khoai nướng.
Sẽ làm tâm hồn ta sống lại.
Chúng ta sẽ lại có thể ngắm trời những đêm trăng đẹp.

Tự tình tuổi thơ

Tự tình tuổi thơ

Tuổi thơ qua rồi bạn ơi !
Tìm đâu nữa ngày xưa của tôi ơi.
Nước mắt rơi nghĩ về những ngày sau.
Buâng khuâng bồn chồn buồn vời vợi.

Đất trời đêm nay xa lạ.
Nhớ quê muốn về rồi làm sao ?
Học hành nhiều biết gì tương lai.
Thao thức mơ màng lòng hoang mang.

Nhớ ba mẹ trong lúc nửa đêm.
Nỗi lòng này biết ai thấu.
Muốn khóc to phá nát khung trời.
Hồn chơi vơi ở nơi đâu.




Tác giả :TRƯƠNG VŨ.
TPHCM,ngày 24,tháng 2,năm 2010.