Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

Khúc mưa cho riêng tôi


Mưa... bỗng chợt nhớ đến một vài chuyện không thuộc về mình..^^!.. Cùng giọt đắng Cafe, nặng trĩu những lời muốn nói ……Bỗng nhớ về một miền đất lạ - nhớ những bước chân trên đám lá úa vàng - nhớ ly cafe của một sớm - nhớ giọt sương long lanh trong sắc vàng màu nắng mới... Thật ra thì lạ hay quen, yêu hay ghét ranh giới chỉ là những sợi tơ trong gió!...
 
Thời gian cứ trôi, để rồi mỗi ngày ta cứ ngỡ ngàng, thảng thốt trước cuộc đời và chợt nhận ra ta vẫn là đứa trẻ trong trường đời thăm thẳm...Bỗng muốn thoát khỏi vòng quay hối hả này dù chỉ là một khoảnh khắc...nhớ một hàng cây chạy dài vươn mình trong nắng sớm, nhớ một làn gió biển mơn man những vết bầm, sưng tấy...Nếu sống chỉ cho mình thì có lẽ sẽ khác, nhưng vốn dĩ ta không hoàn toàn là của ta, chênh vênh….Dù đi hết kiếp người thì vẫn có những khoảng trời là mãi mãi,...Chợt thấy đêm lạnh và buồn, có cảm giác mọi thứ đang rất mỏng manh - chấp chới, xa vời như vì sao đêm... Những lúc họ cười - nhìn vào đôi mắt ấy - dường như là cả một tấm màn sân khấu...Rồi thì, lại như những chuyến xe, thế thôi...Và có những sự thay đổi bỗng làm ta sợ...muốn vứt tất cả sang đám cỏ ven đường - rũ bụi thời gian, trên tay chỉ cần chiếc ô để cảm thấy bình yên - ta - ngược nắng - ngược gió - ngược mưa ^^!


Chênh vênh


Mưa... bỗng chợt nhớ đến một vài chuyện không thuộc về mình..^^!.. Cùng giọt đắng Cafe, nặng trĩu những lời muốn nói ……Bỗng nhớ về một miền đất lạ - nhớ những bước chân trên đám lá úa vàng - nhớ ly cafe của một sớm - nhớ giọt sương long lanh trong sắc vàng màu nắng mới... Thật ra thì lạ hay quen, yêu hay ghét ranh giới chỉ là những sợi tơ trong gió!

Thời gian cứ trôi, để rồi mỗi ngày ta cứ ngỡ ngàng, thảng thốt trước cuộc đời và chợt nhận ra ta vẫn là đứa trẻ trong trường đời thăm thẳm...Bỗng muốn thoát khỏi vòng quay hối hả này dù chỉ là một khoảnh khắc...nhớ một hàng cây chạy dài vươn mình trong nắng sớm, nhớ một làn gió biển mơn man những vết bầm, sưng tấy...Nếu sống chỉ cho mình thì có lẽ sẽ khác, nhưng vốn dĩ ta không hoàn toàn là của ta, chênh vênh….
  
Dù đi hết kiếp người thì vẫn có những khoảng trời là mãi mãi,...Chợt thấy đêm lạnh và buồn, có cảm giác mọi thứ đang rất mỏng manh - chấp chới, xa vời như vì sao đêm... Những lúc họ cười - nhìn vào đôi mắt ấy - dường như là cả một tấm màn sân khấu...

Rồi thì, lại như những chuyến xe, thế thôi...Và có những sự thay đổi bỗng làm ta sợ...muốn vứt tất cả sang đám cỏ ven đường - rũ bụi thời gian, trên tay chỉ cần chiếc ô để cảm thấy bình yên - ta - ngược nắng - ngược gió - ngược mưa ^^!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét